Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-Kun
Chương 76
Sasuke vừa vào phòng không lâu, nhân viên khách sạn đã ấn chuông cửa.
“Xin chào, đây là quần áo anh dặn chúng tôi chuẩn bị ạ.” Nhân viên khách sạn đỡ mấy cái hộp trong tay, cung kính nói với Sasuke, “Cần tôi giúp anh treo lên không ạ?”
Sasuke nhìn logo trên đó.
Là nhãn hiệu Gojo Satoru thường mặc.
Chắc là đối phương không ngờ hôm nay phải ở đây nên lâm thời nhờ người mua đi.
Y từ chối ý tốt của nhân viên, tự mình nhận hộp mở ra.
Gojo Satoru hiển nhiên biết rất rõ số đo của Sasuke. Hai hộp trên cùng là một bộ áo sơ mi - quần tây hình thức gọn gàng và một bộ áo ngủ trắng mềm mại, thân rộng thùng thình.
Tuy Sasuke cũng không để ý chuyện mặc tạm bộ đồ này một chút — y hoàn toàn không có cái tật xấu cứ một ngày không thay quần áo là muốn chết đi sống lại của người Nhật Bản ở thế giới này, bộ quần áo này cởi ra, gửi đi phòng giặt là thì ngày mai đại khái đã có thể mặc được — Gojo Satoru làm vậy vẫn khiến y cảm thấy tâm tình không tệ.
Sau đó y mở một cái hộp khác ra, nhìn thấy bên trong là vài món quần áo theo số đo của Gojo Satoru.
Y tùy tay treo quần áo vào tủ, trong lòng có dự cảm xấu.
——
Một giờ rưỡi sáng.
Lộc cộc. Lộc cộc.
Người đàn ông say bên đường trở mình, lăn từ ghế dài xuống dưới, cơ thể nặng nề đập lên nền gạch, kêu một tiếng đau đớn rồi mở mắt.
“Đau quá...?”
Trên đó có người đang đứng hả?
Người đàn ông say dụi dụi mắt, hai mắt bị đèn đường chiếu phát đau, nước mắt bất giác chảy ra, dính đầy hốc mắt, để lại hình ảnh kỳ quái trên võng mạc.
Anh ta ôm đầu trấn tĩnh lại một chút, nghĩ thầm, có lẽ mình nhìn nhầm rồi.
—Anh ta chưa uống nhiều đâu, đương nhiên biết con người ta không thể đứng trên không khí.
Lại ngước mắt lên nhìn, nơi đó quả nhiên trống rỗng không có gì, chỉ có tấm màn sau cửa kính hình như hơi đong đưa.
Anh đã nói mình chưa uống nhiều mà!
Sasuke ở sau bức màn, biểu cảm âm trầm nhìn chằm chằm Gojo Satoru, cả khuôn mặt vùi trong bóng tối.
—Sasuke Sasuke Sasuke Sasuke...
Năm phút trước, y bị đánh thức như thế.
Bằng 'ràng buộc'.
Gojo Satoru làm như chim gõ kiến, vừa dùng đầu ngón tay gõ kính từ bên ngoài, vừa léo nha léo nhéo trong 'ràng buộc', điên cuồng lặp lại tên y, sau khi cảm giác được tâm tình Sasuke không tốt do bị đánh thức thì bắt đầu lặp đi lặp lại 'buồn ngủ quá mệt mỏi quá buồn ngủ quá mệt mỏi quá'.
Rất có ý tứ 'nếu Sasuke không mở cửa sổ, hắn sẽ không dừng lại'.
Sasuke không thấy hắn mệt chỗ nào hết. Nhìn cái kiểu này thì dù có để Gojo Satoru nói thêm một ngày một đêm cũng không phải vấn đề gì lớn.
Mái tóc trắng tuyết của nam nhân cao dong dỏng sáng ngời dưới ánh trăng — màn cửa để lại khe hở nhỏ, hắn đứng ngay trước khe hở đó, kéo bịt mắt xuống — mắt lam ngược sáng vừa tròn vừa sáng như động vật họ mèo nào đó, mang chút thần sắc giảo hoạt.
Sau đó hắn duỗi dài người, tự nhiên cởi áo khoác đi về hướng phòng tắm, còn thuận tay mở đèn ngủ, đẩy đẩy Sasuke về phía mép giường.
“Nằm xuống đi, em không buồn ngủ à?” Gojo Satoru nói, còn ngáp một cái, dáng vẻ sức cùng lực kiệt, “Tôi buồn ngủ quá a.”
Nắm tay Sasuke cứng lại.
Gojo Satoru còn đứng được tại đây chẳng qua là vì y chưa mở Sharingan thôi.
“Đừng nhìn tôi vậy mà,“ Gojo Satoru đã cảm nhận được tầm mắt của Sasuke, quay đầu chớp chớp mắt với y, “Tôi cũng không ngờ đám già Hiệp hội đó dễ nói chuyện đến vậy.”
Thật ra không dễ nói chuyện cho lắm.
Người già ít nhiều đều sẽ hơi yếu sức, buổi tối bị hắn dựng dậy từ trong mơ thì nói chuyện sẽ còn ít tỉnh táo hơn bình thường. Có điều Gojo Satoru không định tốn thời gian với họ.
Hắn còn có chuyện khác nữa.
Nam nhân tóc bạc cười tủm tìm, quay qua đẩy Sasuke ngồi xuống mép giường, khẽ ngâm nga đi vào phòng tắm, rất nhanh đã mang theo một thân hơi nước đi ra.
Hiện tại đúng là cần đè ép chuyện Ryomen Sukuna xuống, nhưng hắn còn phải đợi Itadori Yuji tỉnh lại để xác nhận phản ứng của đối phương, suy xét xem sắp tới phải sắp xếp cậu bạn nhỏ này thế nào.
Hiệp hội đại khái cũng sẽ trước sau như một mà đối chọi với hắn.
Nhưng tâm tình tốt của hắn vẫn không bị ảnh hưởng.
Sasuke gắt ngủ*, không, y vừa ngủ chưa được mấy tiếng đồng hồ, căn bản không tính là gắt ngủ chưa tan, vẫn ngồi ở mép giường, vẻ mặt khó chịu.
“Hiệp hội nói thế nào?” Y cảnh giác nhìn Gojo Satoru, như thể thứ nhỏ từ tóc đối phương xuống không phải là bọt nước mà là acid mạnh có thể ăn ra một đống lỗ trên thảm trong nháy mắt.
Mái tóc bạc của Gojo Satoru gần như hoà thành một với khăn lông trắng.
Hắn đi hai bước, chân dùng sức, hoan hô một tiếng, ném bản thân lên giường dưới ánh mắt có thể gọi là hỗn độn của Sasuke.
Nam nhân thành niên cao một mét chín, tập thể hình thường xuyên, tỷ lệ mỡ cực thấp, dùng phương thức cá nhảy mà nện xuống từ trên không.
Tấm nệm phát ra một tiếng vang nặng nề, Sasuke hoài nghi mình nghe được tiếng 'crắc' của ván giường không chịu nổi gánh nặng, thậm chí cảm thấy bản thân cũng bị bắn lên không trung một lúc ngắn.
“Mau nằm xuống nào,“ Gojo Satoru trở mình, kéo kéo tay áo ngủ Sasuke, “Hiệp hội đồng ý hoãn hình phạt vô thời hạn.”
Sasuke nhanh nhẹn đứng lên.
“Không phải anh nên giám sát Itadori Yuji sao?” Y nhét mình vào sô pha bên cạnh, định tối nay cứ vậy mà ngủ.
Giường trong phòng rất lớn, hai người ngủ hoàn toàn không thành vấn đề, dù một trong hai người đó có chiều cao quá một mét chín cũng không thành vấn đề.
Nhưng không có nghĩa là Sasuke nguyện ý làm vậy.
Ngủ cùng một phòng và ngủ cùng một giường là hai việc hoàn toàn khác nhau. Y hoàn toàn có thể chấp nhận việc ở chung phòng với Gojo Satoru, nhưng loại nệm mềm mại này sẽ thời thời khắc khắc nhắc nhở y rằng bên người y có một người khác, hành động, hô hấp của đối phương đều sẽ ảnh hưởng đến y.
Nằm như vậy một đêm có khi còn mệt hơn cả đánh nhau.
Gojo Satoru ngáp một cái, ngồi xếp bằng dậy, khăn lông theo bả vai rơi lên giường: “Cậu ta chưa tỉnh lại ngay, tôi đương nhiên phải về ngủ. Hiệp hội chuyên môn đặt các phòng phong ấn khắp Nhật Bản còn không phải là cho những thời điểm như này à?”
Hắn quan sát biểu cảm của Sasuke, “Em không định ngồi sô pha cả đêm đó chứ?”
Sasuke trừng đối phương.
Gojo Satoru cho rằng tình huống bây giờ là do ai gây ra a?
“Dù sao trời cũng sắp sáng rồi.” Y vuốt ve tay vịn sô pha, nhắm mắt không muốn nói nữa.
Không khí trước mặt đột nhiên trở nên ướt át, Sasuke ngửi thấy mùi dầu gội tản ra trên tóc Gojo Satoru.
Nam nhân tóc bạc trực tiếp khom lưng vác Sasuke lên, nhân lúc y chưa kịp làm gì liền đè người lên giường, từ trên cao nhìn xuống y.
“Căng thẳng vậy làm gì?” Gojo Satoru ủy khuất nói, “Tôi sẽ không tấn công em, sao phải bắt bản thân chịu tội vậy chứ?”
Tay phải hắn đè vai trái Sasuke, cánh tay vắt ngang qua ngực thiếu niên, người thì dựa vào bên kia, chống đầu nhìn Sasuke.
Vấn đề không phải là căng thẳng hay không căng thẳng, Sasuke nghĩ.
So với việc nằm cùng người khác trên một cái giường thì nghỉ ngơi trên sô pha ngược lại càng thoải mái với y hơn một chút.
Đặc biệt là khi Gojo Satoru trông không hề giống một người có thể nằm yên ngủ.
Nhưng Gojo Satoru có vẻ rất kiên trì.
Hắn vịn vai Sasuke, nhét y vào trong chăn, sau đó bản thân cũng chui vào, ngoan ngoãn thu tay nhắm mắt lại, nhìn có vẻ không định di chuyển.
“Tôi sẽ không lộn xộn,“ Hắn nhìn Sasuke qua khoé mắt, duỗi tay 'bang' một cái tắt đèn. “Ngủ ngon, Sasuke.”
Trong phòng tức khắc chỉ còn lại chút ánh trăng soi từ cửa sổ.
Sasuke trợn mắt nhìn chằm chằm đèn treo tạo hình phức tạp trên trần nhà, cứ cảm thấy câu nói ban nãy của đối phương có ý gì khác.
...
Tư thế ngủ của Gojo Satoru cực kỳ tốt, nằm xuống rồi là thật sự không nhúc nhích như người chết. Sasuke nhắm mắt để đó nửa đêm, cuối cùng lúc bừng tỉnh thì nhận ra bản thân hình như cũng mơ mơ màng màng mà ngủ rồi, thậm chí còn không phát hiện Gojo Satoru đổi tư thế sang nằm nghiêng, mặt quay về y, dường như ngủ thật sự ngon.
Sasuke tâm tình phức tạp, nhìn chằm chằm Gojo Satoru một lát.
Hiện tại y đã tin tưởng đối phương đến thế rồi sao? Hay là vì hoàn cảnh nơi này quá an nhàn nên tính cảnh giác của một ninja như y cũng đang dần thoái hoá?
Dù là nguyên nhân nào cũng khiến y thấy hơi khó chịu.
Lúc Gojo Satoru ngủ, dù là ngũ quan hay chất lượng giấc ngủ đều như trẻ con. Mím miệng, lông mi dài trên mí mắt, hoàn toàn không nhìn ra được tính cách hắn tinh nghịch cỡ nào khi mở mắt.
Sasuke đứng ở mép giường, tầm mắt rơi từ cái trán nhẵn nhụi đến sống mũi cao thẳng, xẹt qua đôi môi trơn bóng, dừng lại trên vai cổ đối phương.
Sau đó một cước đá vào cẳng chân Gojo Satoru.
“Dậy.” Y khoanh tay nhìn xuống Gojo Satoru còn buồn ngủ.
Người sau ngáp một cái, duỗi người trên giường, xoa rối tóc mình.
“Mệt quá...” Gojo Satoru giật giật cổ, “Để tôi ngủ chút nữa đi.”
Kết quả của việc luôn giữ một tư thế ngủ là cảm giác như mình căn bản không ngủ. Lúc tỉnh lại còn mệt hơn trước khi ngủ, như thể cơ bắp toàn thân đều đang kháng nghị.
Hắn trở mình, vùi đầu vào gối, cuộn người thành một nắm rồi nhắm mắt lại, trông như sắp ngủ tiếp.
Chuông cửa vang lên.
Sasuke mở cửa, Fushiguro Megumi đứng ngoài.
“Uchiha-san, hôm qua...” Cậu nuốt hết những lời còn lại về, trợn to mắt nhìn Gojo Satoru lảo đảo lắc lư đi đến từ sau lưng Uchiha Sasuke, đặt người lên vai thiếu niên ngáp một cái.
Biểu cảm Uchiha Sasuke có hơi ghét bỏ, nhưng vẫn tùy ý để đối phương xiêu xiêu vẹo vẹo dựa một chút.
“Chào buổi sáng, Megumi.” Gojo Satoru hình như thật sự chỉ đến cửa để chào hỏi, nói xong câu lại ngáp, xoay người trở vào trong.
“Vậy... Tôi đi trước,“ Fushiguro Megumi cảm thấy mình có thể tự nghiền ngẫm thêm mấy ngày nữa rồi mới hỏi Sasuke rốt cuộc làm sao mới có thể mạnh lên, “Gojo-sensei chuẩn bị xong rồi gọi tôi là được.”
Sasuke đóng cửa phòng. Gojo Satoru đang túm vạt áo ngủ, cởi áo trên ra, phần cơ bắp nơi eo lưng hơi phập phồng, vừa nhìn liền biết là loại hình trải qua rèn luyện quanh năm về nhiều phương diện như sức lực và tốc độ.
Hắn quét một vòng, quay đầu đi đến tủ quần áo tìm bộ đồ được nhân viên đưa đến hôm qua, thấy Sasuke đi tới, cố ý giả vờ kinh ngạc.
“Nhìn thấy tôi thay quần áo thì phải chịu trách nhiệm với tôi!” Gojo Satoru hùng hổ nói.
Sasuke lập tức mắt không thấy tâm không phiền mà xoay người sang chỗ khác.
“Thay quần áo nhanh lên.” Y tức giận nói.
Gojo Satoru cười hì hì vòng đến trước mặt y, vừa cài nút vừa thoắt ẩn thoắt hiện, “Tôi đẹp trai đến vậy mà em không rung động sao?”
Sasuke không để ý đến Gojo Satoru. Lực chú ý của y bị một chuyện khác hấp dẫn.
Ngón tay thon dài của thiếu niên kéo cổ áo sơ mi của Gojo Satoru sang hai bên, để lộ vết sẹo nhạt màu trông đã hơi phai nhạt trước ngực thanh niên tóc bạc.
Thật ra da Gojo Satoru vốn đã trắng, vết sẹo này trông không rõ ràng cho lắm, phần viền đã hơi mơ hồ, nếu là những người khác có lẽ sẽ không chú ý thấy.
Gojo Satoru sửng sốt một chút, không nói lời nào, cười tủm tỉm chờ đối phương hỏi.
“Đây là ai chém?” Quả nhiên, thiếu niên tóc đen ngẩng đầu hỏi.
Vừa rồi y chỉ thoáng thấy một đạo vết thương rất lớn, kéo dài từ xương quai xanh của Gojo Satoru đến phần eo bên kia của hắn. Có phản chuyển thuật thức mà còn để lại được vết thương rõ ràng như vậy, lúc ấy chắc chắn cực kỳ nguy hiểm.
Sasuke có chút tò mò, rốt cuộc là ai mạnh đến thế, có thể làm Gojo Satoru chịu vết thương nghiêm trọng như vậy, tìm được rồi có khi có thể thống khoái mà đánh một hồi.
Không, nếu tìm được người thì quả nhiên vẫn là phải thống khoái mà đánh một trận**.
Gojo Satoru rũ mắt nhìn Sasuke, nhạy bén nắm bắt được chút khó chịu nhỏ đến không thể phát hiện trong giọng thiếu niên.
Hắn tâm tình rất tốt mà cài mấy cái nút cuối cùng: “Là Thiên Dữ Chú Phược hy sinh toàn bộ chú lực mà tôi nói qua với em ớ, có điều đã bị tôi giết rồi, muốn giúp tôi trả thù cũng không có cơ hội đâu, Sasuke.”
Thật ra Fushiguro Toji đã suýt cắt đầu hắn xuống rồi. Vết thương để lại trên người Gojo Satoru cũng không chỉ có một chỗ này, chỉ là lúc ấy hắn vừa lĩnh ngộ được phản chuyển thuật thức đi chữa cổ trước, vì không thuần thục nên lãng phí không ít chú lực, lúc chữa trị vết thương trên ngực bụng thì do không kịp thời gian nên thao tác hơi qua loa, để lại chút sẹo.
Chữa hết hai vết thương chí mạng xong hắn liền mang Suguru chạy đến chỗ Shoko, những vết thương khác đều là được Shoko thuận tay chữa khỏi, không để lại dấu vết gì.
Bất quá, những chuyện này không cần nói với Sasuke.
“Tôi chỉ muốn đánh với gã một trận.”
Ngữ khí Sasuke nhàn nhạt, tầm mắt lại thu về, không nhìn Gojo Satoru.
Gojo Satoru ngâm nga cười, đi qua mặc áo khoác vào, ngồi trên giường nhìn Sasuke.
“Gu của tôi quả nhiên không tệ.” Hắn vừa lòng nói.
Cũng không biết đang nói về cái gì.
Sasuke đoán, có thể hắn đang nói về quần áo lâm thời mua để thay hôm qua. Rõ ràng chỉ là quần áo bình thường — áo sơ mi đen và quần tây cũng đen, không có thiết kế gì, hoàn toàn không nhìn ra được chỗ nào thể hiện được 'gu' — nếu không tính giá cả.
“Nhanh lên.” Sasuke kéo khoá áo khoác lên trên cùng, biểu cảm đã sớm muốn chạy.
“Gấp như vậy làm gì, không được trốn về đó nha~” Gojo Satoru vừa kéo khoá áo khoác, vừa thuận miêng chặn lời.
“Tôi đã khôi phục rồi.”
Đã khôi phục từ sớm, hoàn toàn không thành vấn đề, cũng không định về thẳng Cao chuyên.
Chỉ xảy ra sự cố một lần đã là rất ít rồi đó được không?
Y trừng Gojo Satoru.
Gojo Satoru tâm tình vui sướng mà duỗi tay ôm vai Sasuke.
“Đi thôi,“ Hắn hoạt bát tuyên bố, “Chúng ta đi tìm Megumi.”
______________________
Chú thích của editor:
*: Gắt ngủ này không phải 'khóc quấy trước khi ngủ hoặc khi dậy' của trẻ con đâu, mà là cái tâm trạng bực bội, dễ cáu kỉnh ở một số người khi bị đánh thức đột ngột á. Truyện bên Trung mình thấy có cái headcanon là Sasuke bị gắt ngủ, chắc lấy từ từ cái cảnh Sai tính đánh úp Sasuke lúc ẻm đang ngủ trưa, rồi ẻm cho nổ nguyên cái căn cứ của Orochimaru luôn:)
**: Ở trên là đánh một hồi (nghĩa là đánh nhau, hai bên cùng quyền qua cước lại), ở dưới là đánh một đốn (nghĩa nó đơn phương hơn, là một bên đè bên còn lại xuống đánh) Em ta vô thức 'có ý muốn bảo vệ' anh ta đó:)
'Tôi sẽ không lộn xộn' mà 'có ý gì khác nữa' thì cái 'lộn xộn' này là gì mới được
Satoru trong cái truyện này nói chuyện nhiều nghĩa thật sự, nào là partner (cộng sự - bạn đời), nào là lộn xộn mới nãy, nào là gu (ăn mặc - nhìn người)
Hay ít nhất mình đọc thấy vậy
“Xin chào, đây là quần áo anh dặn chúng tôi chuẩn bị ạ.” Nhân viên khách sạn đỡ mấy cái hộp trong tay, cung kính nói với Sasuke, “Cần tôi giúp anh treo lên không ạ?”
Sasuke nhìn logo trên đó.
Là nhãn hiệu Gojo Satoru thường mặc.
Chắc là đối phương không ngờ hôm nay phải ở đây nên lâm thời nhờ người mua đi.
Y từ chối ý tốt của nhân viên, tự mình nhận hộp mở ra.
Gojo Satoru hiển nhiên biết rất rõ số đo của Sasuke. Hai hộp trên cùng là một bộ áo sơ mi - quần tây hình thức gọn gàng và một bộ áo ngủ trắng mềm mại, thân rộng thùng thình.
Tuy Sasuke cũng không để ý chuyện mặc tạm bộ đồ này một chút — y hoàn toàn không có cái tật xấu cứ một ngày không thay quần áo là muốn chết đi sống lại của người Nhật Bản ở thế giới này, bộ quần áo này cởi ra, gửi đi phòng giặt là thì ngày mai đại khái đã có thể mặc được — Gojo Satoru làm vậy vẫn khiến y cảm thấy tâm tình không tệ.
Sau đó y mở một cái hộp khác ra, nhìn thấy bên trong là vài món quần áo theo số đo của Gojo Satoru.
Y tùy tay treo quần áo vào tủ, trong lòng có dự cảm xấu.
——
Một giờ rưỡi sáng.
Lộc cộc. Lộc cộc.
Người đàn ông say bên đường trở mình, lăn từ ghế dài xuống dưới, cơ thể nặng nề đập lên nền gạch, kêu một tiếng đau đớn rồi mở mắt.
“Đau quá...?”
Trên đó có người đang đứng hả?
Người đàn ông say dụi dụi mắt, hai mắt bị đèn đường chiếu phát đau, nước mắt bất giác chảy ra, dính đầy hốc mắt, để lại hình ảnh kỳ quái trên võng mạc.
Anh ta ôm đầu trấn tĩnh lại một chút, nghĩ thầm, có lẽ mình nhìn nhầm rồi.
—Anh ta chưa uống nhiều đâu, đương nhiên biết con người ta không thể đứng trên không khí.
Lại ngước mắt lên nhìn, nơi đó quả nhiên trống rỗng không có gì, chỉ có tấm màn sau cửa kính hình như hơi đong đưa.
Anh đã nói mình chưa uống nhiều mà!
Sasuke ở sau bức màn, biểu cảm âm trầm nhìn chằm chằm Gojo Satoru, cả khuôn mặt vùi trong bóng tối.
—Sasuke Sasuke Sasuke Sasuke...
Năm phút trước, y bị đánh thức như thế.
Bằng 'ràng buộc'.
Gojo Satoru làm như chim gõ kiến, vừa dùng đầu ngón tay gõ kính từ bên ngoài, vừa léo nha léo nhéo trong 'ràng buộc', điên cuồng lặp lại tên y, sau khi cảm giác được tâm tình Sasuke không tốt do bị đánh thức thì bắt đầu lặp đi lặp lại 'buồn ngủ quá mệt mỏi quá buồn ngủ quá mệt mỏi quá'.
Rất có ý tứ 'nếu Sasuke không mở cửa sổ, hắn sẽ không dừng lại'.
Sasuke không thấy hắn mệt chỗ nào hết. Nhìn cái kiểu này thì dù có để Gojo Satoru nói thêm một ngày một đêm cũng không phải vấn đề gì lớn.
Mái tóc trắng tuyết của nam nhân cao dong dỏng sáng ngời dưới ánh trăng — màn cửa để lại khe hở nhỏ, hắn đứng ngay trước khe hở đó, kéo bịt mắt xuống — mắt lam ngược sáng vừa tròn vừa sáng như động vật họ mèo nào đó, mang chút thần sắc giảo hoạt.
Sau đó hắn duỗi dài người, tự nhiên cởi áo khoác đi về hướng phòng tắm, còn thuận tay mở đèn ngủ, đẩy đẩy Sasuke về phía mép giường.
“Nằm xuống đi, em không buồn ngủ à?” Gojo Satoru nói, còn ngáp một cái, dáng vẻ sức cùng lực kiệt, “Tôi buồn ngủ quá a.”
Nắm tay Sasuke cứng lại.
Gojo Satoru còn đứng được tại đây chẳng qua là vì y chưa mở Sharingan thôi.
“Đừng nhìn tôi vậy mà,“ Gojo Satoru đã cảm nhận được tầm mắt của Sasuke, quay đầu chớp chớp mắt với y, “Tôi cũng không ngờ đám già Hiệp hội đó dễ nói chuyện đến vậy.”
Thật ra không dễ nói chuyện cho lắm.
Người già ít nhiều đều sẽ hơi yếu sức, buổi tối bị hắn dựng dậy từ trong mơ thì nói chuyện sẽ còn ít tỉnh táo hơn bình thường. Có điều Gojo Satoru không định tốn thời gian với họ.
Hắn còn có chuyện khác nữa.
Nam nhân tóc bạc cười tủm tìm, quay qua đẩy Sasuke ngồi xuống mép giường, khẽ ngâm nga đi vào phòng tắm, rất nhanh đã mang theo một thân hơi nước đi ra.
Hiện tại đúng là cần đè ép chuyện Ryomen Sukuna xuống, nhưng hắn còn phải đợi Itadori Yuji tỉnh lại để xác nhận phản ứng của đối phương, suy xét xem sắp tới phải sắp xếp cậu bạn nhỏ này thế nào.
Hiệp hội đại khái cũng sẽ trước sau như một mà đối chọi với hắn.
Nhưng tâm tình tốt của hắn vẫn không bị ảnh hưởng.
Sasuke gắt ngủ*, không, y vừa ngủ chưa được mấy tiếng đồng hồ, căn bản không tính là gắt ngủ chưa tan, vẫn ngồi ở mép giường, vẻ mặt khó chịu.
“Hiệp hội nói thế nào?” Y cảnh giác nhìn Gojo Satoru, như thể thứ nhỏ từ tóc đối phương xuống không phải là bọt nước mà là acid mạnh có thể ăn ra một đống lỗ trên thảm trong nháy mắt.
Mái tóc bạc của Gojo Satoru gần như hoà thành một với khăn lông trắng.
Hắn đi hai bước, chân dùng sức, hoan hô một tiếng, ném bản thân lên giường dưới ánh mắt có thể gọi là hỗn độn của Sasuke.
Nam nhân thành niên cao một mét chín, tập thể hình thường xuyên, tỷ lệ mỡ cực thấp, dùng phương thức cá nhảy mà nện xuống từ trên không.
Tấm nệm phát ra một tiếng vang nặng nề, Sasuke hoài nghi mình nghe được tiếng 'crắc' của ván giường không chịu nổi gánh nặng, thậm chí cảm thấy bản thân cũng bị bắn lên không trung một lúc ngắn.
“Mau nằm xuống nào,“ Gojo Satoru trở mình, kéo kéo tay áo ngủ Sasuke, “Hiệp hội đồng ý hoãn hình phạt vô thời hạn.”
Sasuke nhanh nhẹn đứng lên.
“Không phải anh nên giám sát Itadori Yuji sao?” Y nhét mình vào sô pha bên cạnh, định tối nay cứ vậy mà ngủ.
Giường trong phòng rất lớn, hai người ngủ hoàn toàn không thành vấn đề, dù một trong hai người đó có chiều cao quá một mét chín cũng không thành vấn đề.
Nhưng không có nghĩa là Sasuke nguyện ý làm vậy.
Ngủ cùng một phòng và ngủ cùng một giường là hai việc hoàn toàn khác nhau. Y hoàn toàn có thể chấp nhận việc ở chung phòng với Gojo Satoru, nhưng loại nệm mềm mại này sẽ thời thời khắc khắc nhắc nhở y rằng bên người y có một người khác, hành động, hô hấp của đối phương đều sẽ ảnh hưởng đến y.
Nằm như vậy một đêm có khi còn mệt hơn cả đánh nhau.
Gojo Satoru ngáp một cái, ngồi xếp bằng dậy, khăn lông theo bả vai rơi lên giường: “Cậu ta chưa tỉnh lại ngay, tôi đương nhiên phải về ngủ. Hiệp hội chuyên môn đặt các phòng phong ấn khắp Nhật Bản còn không phải là cho những thời điểm như này à?”
Hắn quan sát biểu cảm của Sasuke, “Em không định ngồi sô pha cả đêm đó chứ?”
Sasuke trừng đối phương.
Gojo Satoru cho rằng tình huống bây giờ là do ai gây ra a?
“Dù sao trời cũng sắp sáng rồi.” Y vuốt ve tay vịn sô pha, nhắm mắt không muốn nói nữa.
Không khí trước mặt đột nhiên trở nên ướt át, Sasuke ngửi thấy mùi dầu gội tản ra trên tóc Gojo Satoru.
Nam nhân tóc bạc trực tiếp khom lưng vác Sasuke lên, nhân lúc y chưa kịp làm gì liền đè người lên giường, từ trên cao nhìn xuống y.
“Căng thẳng vậy làm gì?” Gojo Satoru ủy khuất nói, “Tôi sẽ không tấn công em, sao phải bắt bản thân chịu tội vậy chứ?”
Tay phải hắn đè vai trái Sasuke, cánh tay vắt ngang qua ngực thiếu niên, người thì dựa vào bên kia, chống đầu nhìn Sasuke.
Vấn đề không phải là căng thẳng hay không căng thẳng, Sasuke nghĩ.
So với việc nằm cùng người khác trên một cái giường thì nghỉ ngơi trên sô pha ngược lại càng thoải mái với y hơn một chút.
Đặc biệt là khi Gojo Satoru trông không hề giống một người có thể nằm yên ngủ.
Nhưng Gojo Satoru có vẻ rất kiên trì.
Hắn vịn vai Sasuke, nhét y vào trong chăn, sau đó bản thân cũng chui vào, ngoan ngoãn thu tay nhắm mắt lại, nhìn có vẻ không định di chuyển.
“Tôi sẽ không lộn xộn,“ Hắn nhìn Sasuke qua khoé mắt, duỗi tay 'bang' một cái tắt đèn. “Ngủ ngon, Sasuke.”
Trong phòng tức khắc chỉ còn lại chút ánh trăng soi từ cửa sổ.
Sasuke trợn mắt nhìn chằm chằm đèn treo tạo hình phức tạp trên trần nhà, cứ cảm thấy câu nói ban nãy của đối phương có ý gì khác.
...
Tư thế ngủ của Gojo Satoru cực kỳ tốt, nằm xuống rồi là thật sự không nhúc nhích như người chết. Sasuke nhắm mắt để đó nửa đêm, cuối cùng lúc bừng tỉnh thì nhận ra bản thân hình như cũng mơ mơ màng màng mà ngủ rồi, thậm chí còn không phát hiện Gojo Satoru đổi tư thế sang nằm nghiêng, mặt quay về y, dường như ngủ thật sự ngon.
Sasuke tâm tình phức tạp, nhìn chằm chằm Gojo Satoru một lát.
Hiện tại y đã tin tưởng đối phương đến thế rồi sao? Hay là vì hoàn cảnh nơi này quá an nhàn nên tính cảnh giác của một ninja như y cũng đang dần thoái hoá?
Dù là nguyên nhân nào cũng khiến y thấy hơi khó chịu.
Lúc Gojo Satoru ngủ, dù là ngũ quan hay chất lượng giấc ngủ đều như trẻ con. Mím miệng, lông mi dài trên mí mắt, hoàn toàn không nhìn ra được tính cách hắn tinh nghịch cỡ nào khi mở mắt.
Sasuke đứng ở mép giường, tầm mắt rơi từ cái trán nhẵn nhụi đến sống mũi cao thẳng, xẹt qua đôi môi trơn bóng, dừng lại trên vai cổ đối phương.
Sau đó một cước đá vào cẳng chân Gojo Satoru.
“Dậy.” Y khoanh tay nhìn xuống Gojo Satoru còn buồn ngủ.
Người sau ngáp một cái, duỗi người trên giường, xoa rối tóc mình.
“Mệt quá...” Gojo Satoru giật giật cổ, “Để tôi ngủ chút nữa đi.”
Kết quả của việc luôn giữ một tư thế ngủ là cảm giác như mình căn bản không ngủ. Lúc tỉnh lại còn mệt hơn trước khi ngủ, như thể cơ bắp toàn thân đều đang kháng nghị.
Hắn trở mình, vùi đầu vào gối, cuộn người thành một nắm rồi nhắm mắt lại, trông như sắp ngủ tiếp.
Chuông cửa vang lên.
Sasuke mở cửa, Fushiguro Megumi đứng ngoài.
“Uchiha-san, hôm qua...” Cậu nuốt hết những lời còn lại về, trợn to mắt nhìn Gojo Satoru lảo đảo lắc lư đi đến từ sau lưng Uchiha Sasuke, đặt người lên vai thiếu niên ngáp một cái.
Biểu cảm Uchiha Sasuke có hơi ghét bỏ, nhưng vẫn tùy ý để đối phương xiêu xiêu vẹo vẹo dựa một chút.
“Chào buổi sáng, Megumi.” Gojo Satoru hình như thật sự chỉ đến cửa để chào hỏi, nói xong câu lại ngáp, xoay người trở vào trong.
“Vậy... Tôi đi trước,“ Fushiguro Megumi cảm thấy mình có thể tự nghiền ngẫm thêm mấy ngày nữa rồi mới hỏi Sasuke rốt cuộc làm sao mới có thể mạnh lên, “Gojo-sensei chuẩn bị xong rồi gọi tôi là được.”
Sasuke đóng cửa phòng. Gojo Satoru đang túm vạt áo ngủ, cởi áo trên ra, phần cơ bắp nơi eo lưng hơi phập phồng, vừa nhìn liền biết là loại hình trải qua rèn luyện quanh năm về nhiều phương diện như sức lực và tốc độ.
Hắn quét một vòng, quay đầu đi đến tủ quần áo tìm bộ đồ được nhân viên đưa đến hôm qua, thấy Sasuke đi tới, cố ý giả vờ kinh ngạc.
“Nhìn thấy tôi thay quần áo thì phải chịu trách nhiệm với tôi!” Gojo Satoru hùng hổ nói.
Sasuke lập tức mắt không thấy tâm không phiền mà xoay người sang chỗ khác.
“Thay quần áo nhanh lên.” Y tức giận nói.
Gojo Satoru cười hì hì vòng đến trước mặt y, vừa cài nút vừa thoắt ẩn thoắt hiện, “Tôi đẹp trai đến vậy mà em không rung động sao?”
Sasuke không để ý đến Gojo Satoru. Lực chú ý của y bị một chuyện khác hấp dẫn.
Ngón tay thon dài của thiếu niên kéo cổ áo sơ mi của Gojo Satoru sang hai bên, để lộ vết sẹo nhạt màu trông đã hơi phai nhạt trước ngực thanh niên tóc bạc.
Thật ra da Gojo Satoru vốn đã trắng, vết sẹo này trông không rõ ràng cho lắm, phần viền đã hơi mơ hồ, nếu là những người khác có lẽ sẽ không chú ý thấy.
Gojo Satoru sửng sốt một chút, không nói lời nào, cười tủm tỉm chờ đối phương hỏi.
“Đây là ai chém?” Quả nhiên, thiếu niên tóc đen ngẩng đầu hỏi.
Vừa rồi y chỉ thoáng thấy một đạo vết thương rất lớn, kéo dài từ xương quai xanh của Gojo Satoru đến phần eo bên kia của hắn. Có phản chuyển thuật thức mà còn để lại được vết thương rõ ràng như vậy, lúc ấy chắc chắn cực kỳ nguy hiểm.
Sasuke có chút tò mò, rốt cuộc là ai mạnh đến thế, có thể làm Gojo Satoru chịu vết thương nghiêm trọng như vậy, tìm được rồi có khi có thể thống khoái mà đánh một hồi.
Không, nếu tìm được người thì quả nhiên vẫn là phải thống khoái mà đánh một trận**.
Gojo Satoru rũ mắt nhìn Sasuke, nhạy bén nắm bắt được chút khó chịu nhỏ đến không thể phát hiện trong giọng thiếu niên.
Hắn tâm tình rất tốt mà cài mấy cái nút cuối cùng: “Là Thiên Dữ Chú Phược hy sinh toàn bộ chú lực mà tôi nói qua với em ớ, có điều đã bị tôi giết rồi, muốn giúp tôi trả thù cũng không có cơ hội đâu, Sasuke.”
Thật ra Fushiguro Toji đã suýt cắt đầu hắn xuống rồi. Vết thương để lại trên người Gojo Satoru cũng không chỉ có một chỗ này, chỉ là lúc ấy hắn vừa lĩnh ngộ được phản chuyển thuật thức đi chữa cổ trước, vì không thuần thục nên lãng phí không ít chú lực, lúc chữa trị vết thương trên ngực bụng thì do không kịp thời gian nên thao tác hơi qua loa, để lại chút sẹo.
Chữa hết hai vết thương chí mạng xong hắn liền mang Suguru chạy đến chỗ Shoko, những vết thương khác đều là được Shoko thuận tay chữa khỏi, không để lại dấu vết gì.
Bất quá, những chuyện này không cần nói với Sasuke.
“Tôi chỉ muốn đánh với gã một trận.”
Ngữ khí Sasuke nhàn nhạt, tầm mắt lại thu về, không nhìn Gojo Satoru.
Gojo Satoru ngâm nga cười, đi qua mặc áo khoác vào, ngồi trên giường nhìn Sasuke.
“Gu của tôi quả nhiên không tệ.” Hắn vừa lòng nói.
Cũng không biết đang nói về cái gì.
Sasuke đoán, có thể hắn đang nói về quần áo lâm thời mua để thay hôm qua. Rõ ràng chỉ là quần áo bình thường — áo sơ mi đen và quần tây cũng đen, không có thiết kế gì, hoàn toàn không nhìn ra được chỗ nào thể hiện được 'gu' — nếu không tính giá cả.
“Nhanh lên.” Sasuke kéo khoá áo khoác lên trên cùng, biểu cảm đã sớm muốn chạy.
“Gấp như vậy làm gì, không được trốn về đó nha~” Gojo Satoru vừa kéo khoá áo khoác, vừa thuận miêng chặn lời.
“Tôi đã khôi phục rồi.”
Đã khôi phục từ sớm, hoàn toàn không thành vấn đề, cũng không định về thẳng Cao chuyên.
Chỉ xảy ra sự cố một lần đã là rất ít rồi đó được không?
Y trừng Gojo Satoru.
Gojo Satoru tâm tình vui sướng mà duỗi tay ôm vai Sasuke.
“Đi thôi,“ Hắn hoạt bát tuyên bố, “Chúng ta đi tìm Megumi.”
______________________
Chú thích của editor:
*: Gắt ngủ này không phải 'khóc quấy trước khi ngủ hoặc khi dậy' của trẻ con đâu, mà là cái tâm trạng bực bội, dễ cáu kỉnh ở một số người khi bị đánh thức đột ngột á. Truyện bên Trung mình thấy có cái headcanon là Sasuke bị gắt ngủ, chắc lấy từ từ cái cảnh Sai tính đánh úp Sasuke lúc ẻm đang ngủ trưa, rồi ẻm cho nổ nguyên cái căn cứ của Orochimaru luôn:)
**: Ở trên là đánh một hồi (nghĩa là đánh nhau, hai bên cùng quyền qua cước lại), ở dưới là đánh một đốn (nghĩa nó đơn phương hơn, là một bên đè bên còn lại xuống đánh) Em ta vô thức 'có ý muốn bảo vệ' anh ta đó:)
'Tôi sẽ không lộn xộn' mà 'có ý gì khác nữa' thì cái 'lộn xộn' này là gì mới được
Satoru trong cái truyện này nói chuyện nhiều nghĩa thật sự, nào là partner (cộng sự - bạn đời), nào là lộn xộn mới nãy, nào là gu (ăn mặc - nhìn người)
Hay ít nhất mình đọc thấy vậy
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương