Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình
Chương 97: Địa ngục hắn không vào thì ai vào
Phút chốc không gian trở nên lặng phắc như tờ...
Chỉ còn tiếng kêu khẽ run bắn của Lam Nghi hoà cùng tiếng thở dồn nén đầy kiềm chế d*c tính tưởng chừng thúc ép muốn vỡ tung của Nhiếp Phong.
Hơi thơ thô suyễn trần ngập từ tính nam nhân hoà cùng mùi hương Dương xỉ lịch lãm mà trầm sâu ngột ngạt như bóp nghẹt tâm trí người người đối diện. Hơi nóng từ thân thể mảnh mai mà mạnh mẽ ấy thiêu đốt những giọt nước trên làn da phụ nữ ngọt ngào như mật, Nhiếp Phong nuốt xuống cơn cơ khát dâng ngào ngạt trong cổ họng, cố gắng điên cuồng nhìn bảo vật dành riêng cho bản thân hắn trước mặt.
Đẹp!
Cô đẹp quá!
Làn da mềm mại mượt mà, đôi môi căng mọng mời gọi, ánh mắt không hề mất đi sự quyến rũ hoang dại mà còn pha thêm nét ngây thơ chết người. Ánh mắt như có thể gi*t người không gươm không dao ấy giờ đây đang ngước nhìn hắn, tựa như lưỡi gươm trong tay Vũ cơ dưới trăng*, dù biết hiểm nguy chập trùng, Nhiếo Phong vẫn nguyện lao đầu vào hai lưỡi dao bén ngọt ấy.
_ Em biết anh sẽ làm gì em chứ?
Nhiếp Phong hỏi Lam Nghi, chất giọng kiềm nén khổ sở đầy cơ khát. Bàn tay hắn muốn vươn tới mà ve vuốt thân thể ngọc ngà kia, nhưng lại sợ làm cô sợ, làm cô đau.
Kiểu kiềm chế hắn chưa từng trải qua này, căng trướng đau nhức tới điên dại...Nhưng so với nỗi sợ làm cô hoảng hốt còn nặng nề hơn.
Lam Nghi nhìn Nhiếp Phong, gò má phiếm hồng, lặng lẽ lắc đầu.
Ánh nhìn của loài soái, chung tình, đam mê, mãnh liệt, nóng bỏng và hoang dại...
Nhiếp Phong tiến sát tới Lam Nghi, tới mức mà hương thơm da thịt cô như ngấm cả vào huyết quản của hắn. Bàn tay siết chặt nổi gân xanh tím, chất giọng trầm khàn mãnh liệt.
_ Anh đang muốn làm một chuyện rất đáng sợ...rất tồi tệ với em!
Đôi môi khát tình tới cháy khô vờn xuống thuỳ tai mẫn cảm của Lam Nghi, khiến tai cô ửng đỏ nhột nhạt vì hơi thở vờn quanh như gió nóng...
_ Em có sợ anh không?
Nhìn vào đôi mắt nửa hoang mang nửa sợ sệt của Lam Nghi, Nhiếp Phong hiểu rõ cô chẳng hiểu gì cả...Nhưng mà...
Bờ vai thon thả mềm mại, xương quai xanh cong cong cơ khát như muốn người ta tới gặm cắn, bầu ng*c căng tròn căng mọng, chiếc bụng thon thả, vùng nữ tính e ấp sau đôi chân thon dài...
Chúa ơi tại sao cô ấy lại đẹp đam mê tới vậy?
Tựa như trái cấm trong Vườn Địa Đàng...
Lam Nghi cúi đầu xuống một chút, rồi e ấp lắc đầu.
Chất giọng vẫn thế, đầy chất lửa mãnh liệt, nhưng dịu dàng như mèo con.
_ Em không sợ!
Ngước nhìn Nhiếp Phong, cô mím đôi môi mềm mại lại, khẽ nói đầy ân ái...
_ Em biết Phong sẽ không làm em đau!
_ Con m* nó!
Không ngờ một vị đại luật sư đầu đạo mạo lịch lãm, mỗi lời nói ra đều chứa đựng pháp luật thể chế như vậy lại buông ra lời chửi thề rành rọt, cứ thế mà nghiến ngấu xâm phạm một cô gái ngây ngây ngô ngô...
Nếu như có Địa ngục, hắn không xuống thì ai xuống?
Đôi môi như đói khát, vồ vập hôn lên cánh môi đang hé mở ấy.
Môi siết môi, nghiến ngấu trong từng tiếng kêu khẽ cùng tiếng thở dồn dập, lưỡi mềm chạm lưỡi mềm, dây tình đong đưa, nồng nhiệt cháy bỏng.
Một bên ngây thơ như một con thỏ trắng, một bên như sói đầu đàn, kẻ dẫn dắt người theo bước, cứ thế mà lại trở thành đậm sâu mê luyến.
Đầu lưỡi chạm vào nhau, chất chứa bao nhiêu khao khát yêu đương nồng cháy. Trái tim vỡ bùng ra, Nhiếp Phong nghĩ mình sẽ lên cơn đau tim mất.
Đôi tay ôm ghì lấy thân thể thơm tho mềm mại ấy vào lòng, điên loạn gì sát đong đưa, như muốn đem cô nhốt vào lòng.
Hôn dập vùi, như giông như bão, như sóng biển vỗ bờ, như tình ái muôn kiếp, như yêu hận trùng phùng, nói bao nhiêu cho khoả nhớ mong.
_ Anh đầu hàng!
Nhiếp Phong sau khi hút hết sinh lực của Lam Nghi, để cho cô ngẩn ra sợ hãi, mê luyến chưa kịp phản ứng gì, chỉ buông một câu.
_ Anh là của em! Nghi...!Đời này anh đã định sẵn là của em! Cho dù có cố gắng vùng vẫy thế nào, anh vẫn hoàn toàn rơi vào em, hoàn toàn thảm bại, hoàn toàn phế liệt!
_ Nghi....!
Anh yêu em...!
Chỉ còn tiếng kêu khẽ run bắn của Lam Nghi hoà cùng tiếng thở dồn nén đầy kiềm chế d*c tính tưởng chừng thúc ép muốn vỡ tung của Nhiếp Phong.
Hơi thơ thô suyễn trần ngập từ tính nam nhân hoà cùng mùi hương Dương xỉ lịch lãm mà trầm sâu ngột ngạt như bóp nghẹt tâm trí người người đối diện. Hơi nóng từ thân thể mảnh mai mà mạnh mẽ ấy thiêu đốt những giọt nước trên làn da phụ nữ ngọt ngào như mật, Nhiếp Phong nuốt xuống cơn cơ khát dâng ngào ngạt trong cổ họng, cố gắng điên cuồng nhìn bảo vật dành riêng cho bản thân hắn trước mặt.
Đẹp!
Cô đẹp quá!
Làn da mềm mại mượt mà, đôi môi căng mọng mời gọi, ánh mắt không hề mất đi sự quyến rũ hoang dại mà còn pha thêm nét ngây thơ chết người. Ánh mắt như có thể gi*t người không gươm không dao ấy giờ đây đang ngước nhìn hắn, tựa như lưỡi gươm trong tay Vũ cơ dưới trăng*, dù biết hiểm nguy chập trùng, Nhiếo Phong vẫn nguyện lao đầu vào hai lưỡi dao bén ngọt ấy.
_ Em biết anh sẽ làm gì em chứ?
Nhiếp Phong hỏi Lam Nghi, chất giọng kiềm nén khổ sở đầy cơ khát. Bàn tay hắn muốn vươn tới mà ve vuốt thân thể ngọc ngà kia, nhưng lại sợ làm cô sợ, làm cô đau.
Kiểu kiềm chế hắn chưa từng trải qua này, căng trướng đau nhức tới điên dại...Nhưng so với nỗi sợ làm cô hoảng hốt còn nặng nề hơn.
Lam Nghi nhìn Nhiếp Phong, gò má phiếm hồng, lặng lẽ lắc đầu.
Ánh nhìn của loài soái, chung tình, đam mê, mãnh liệt, nóng bỏng và hoang dại...
Nhiếp Phong tiến sát tới Lam Nghi, tới mức mà hương thơm da thịt cô như ngấm cả vào huyết quản của hắn. Bàn tay siết chặt nổi gân xanh tím, chất giọng trầm khàn mãnh liệt.
_ Anh đang muốn làm một chuyện rất đáng sợ...rất tồi tệ với em!
Đôi môi khát tình tới cháy khô vờn xuống thuỳ tai mẫn cảm của Lam Nghi, khiến tai cô ửng đỏ nhột nhạt vì hơi thở vờn quanh như gió nóng...
_ Em có sợ anh không?
Nhìn vào đôi mắt nửa hoang mang nửa sợ sệt của Lam Nghi, Nhiếp Phong hiểu rõ cô chẳng hiểu gì cả...Nhưng mà...
Bờ vai thon thả mềm mại, xương quai xanh cong cong cơ khát như muốn người ta tới gặm cắn, bầu ng*c căng tròn căng mọng, chiếc bụng thon thả, vùng nữ tính e ấp sau đôi chân thon dài...
Chúa ơi tại sao cô ấy lại đẹp đam mê tới vậy?
Tựa như trái cấm trong Vườn Địa Đàng...
Lam Nghi cúi đầu xuống một chút, rồi e ấp lắc đầu.
Chất giọng vẫn thế, đầy chất lửa mãnh liệt, nhưng dịu dàng như mèo con.
_ Em không sợ!
Ngước nhìn Nhiếp Phong, cô mím đôi môi mềm mại lại, khẽ nói đầy ân ái...
_ Em biết Phong sẽ không làm em đau!
_ Con m* nó!
Không ngờ một vị đại luật sư đầu đạo mạo lịch lãm, mỗi lời nói ra đều chứa đựng pháp luật thể chế như vậy lại buông ra lời chửi thề rành rọt, cứ thế mà nghiến ngấu xâm phạm một cô gái ngây ngây ngô ngô...
Nếu như có Địa ngục, hắn không xuống thì ai xuống?
Đôi môi như đói khát, vồ vập hôn lên cánh môi đang hé mở ấy.
Môi siết môi, nghiến ngấu trong từng tiếng kêu khẽ cùng tiếng thở dồn dập, lưỡi mềm chạm lưỡi mềm, dây tình đong đưa, nồng nhiệt cháy bỏng.
Một bên ngây thơ như một con thỏ trắng, một bên như sói đầu đàn, kẻ dẫn dắt người theo bước, cứ thế mà lại trở thành đậm sâu mê luyến.
Đầu lưỡi chạm vào nhau, chất chứa bao nhiêu khao khát yêu đương nồng cháy. Trái tim vỡ bùng ra, Nhiếp Phong nghĩ mình sẽ lên cơn đau tim mất.
Đôi tay ôm ghì lấy thân thể thơm tho mềm mại ấy vào lòng, điên loạn gì sát đong đưa, như muốn đem cô nhốt vào lòng.
Hôn dập vùi, như giông như bão, như sóng biển vỗ bờ, như tình ái muôn kiếp, như yêu hận trùng phùng, nói bao nhiêu cho khoả nhớ mong.
_ Anh đầu hàng!
Nhiếp Phong sau khi hút hết sinh lực của Lam Nghi, để cho cô ngẩn ra sợ hãi, mê luyến chưa kịp phản ứng gì, chỉ buông một câu.
_ Anh là của em! Nghi...!Đời này anh đã định sẵn là của em! Cho dù có cố gắng vùng vẫy thế nào, anh vẫn hoàn toàn rơi vào em, hoàn toàn thảm bại, hoàn toàn phế liệt!
_ Nghi....!
Anh yêu em...!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương