Trùng Sinh Kiều Thiên Ninh
Chương 33: Nhìn lại sự thật.
Kiều Thiên Ninh ngồi giáp mặt với thái tử rồi nói :
"Thái tử gặp ta là có chuyện gì, ta không nghĩ giữa ta và thái tử có chuyện quan trọng mà cần gặp riêng để nói cả ".
Lục Vương Hy thầm quan sát nàng rồi hắn chợt nói :
"Ta và công chúa không thù không oán tại sao lúc ở bãi săn công chúa lại nói những lời nói khó khiến cho phụ hoàng nghi ngờ ta, dụng ý của công chúa là gì ".
Thiên Ninh vẻ mặt ngạc nhiên trả lời :
"Ta không hiểu ý của thái tử là thế nào, chuyện đó ta thấy sao thì nói vậy chứ làm gì có ý đồ gì khác, mà ta cũng không có lý do để làm chuyện ấy ".
Nàng mỉm cười rồi nói tiếp :
"Nếu quả thực hoàng thượng nghi ngờ thái tử thì thái tử phải xem lại bản thân hoàng thượng đã bao giờ tin tưởng thái tử hay chưa, nếu vì một lời nói bâng quơ của ta mà nghi ngờ thái tử thì thái tử hãy xem lại bản thân mình, xem lại độ tin tưởng mà hoàng thượng giành cho mình chứ không phảo là trách ta ".
Lời nàng nói vô cùng sâu xa khiến cho Lục Vương Hy cứng họng không nói được điều gì.
Hắn cũng biết phụ hoàng lúc nào cũng đa nghi không bao giờ tin tưởng hẳn, lúc nào cũng phòng bị mọi lúc mọi nơi.
Chỉ vì chuyện thích khách thôi mà hoàng thượng đã trở mặt nói hắn thế này thế nọ, lệnh cho hắn phải tìm được thích khách mới được trở về.
Khiến cho hắn có nhà mà không thể trở về, toàn bộ thích khách đã bị chết gần hết, số còn lại cho dù hắn và Thái Úy có hành hạ tra tấn thế nào vẫn quyết không khai.
Hôm nay đang truy tìm chứng cớ ở kinh thành thì vô tình gặp nàng, nhớ tới lời nói lúc đó nên mới ép hỏi nàng giữa đường như vây.
Kiểu Thiên Ninh thấy hắn trầm ngâm không nói gì, nàng lạnh lùng hỏi :
"Ta nghe mọi người nói thái tử từng có hồn ước với đích nữ phủ tướng quân nhưng tiếc là cả Kiều phủ đã bị thảm án nếu không e là Kiều Tướng quân sẽ là cánh tay đắc lực của thái tử đó ".
Lục Vương Hy nghe nàng nói như thế bỗng nhiên giật mình nhìn chằm chằm vào nàng như là muốn thăm dò điều gì đó.
Thiên Ninh thấy thế thì bâng quơ nói :
"Thái tử nhìn ta làm gì, chuyện này rất nhiều người biết chứ đâu phải chỉ một mình ta. Nhưng sự thật đúng là như vậy mà nếu Kiểu tướng quân không bị kẻ xấu hãm hại thì thái tử đã có một người chống lưng quá tốt rồi ".
Lục Vương Hy lạnh lùng nói :
"Công chúa để ý lời nói, chuyện Kiều gia thông đồng với địch đã được hoàng thượng ban bố ra bên ngoài nếu nghe được những lời nói đó công chúa sẽ gặp họa đó
Kiều Thiên Ninh hững hờ nói :
"Nhưng mà lời ta nói là của rất nhiều người muốnnois đó chứ, còn chuyện thông đồng hay không chỉ có hoàng đế và thái tử biết thôi chứ, nghe nói toàn bộ bằng chứng đã bị đốt thành tro bụi rồi ".
Thiên Ninh thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ reo rắc hiểm khích lên thái tử rồi nàng mới từ từ đứng dậy khẽ nói :
"Ta ra ngoài cũng đã lâu rồi cần phải trở về, xin cáo từ trước, thái tử cũng nên quay trở lại khu săn bắn điều tra đi thôi chứ không hoàng thượng mà biết thái tử quay về kinh thành lại càng nghi ngờ thái tử thêm. Đến lúc đó cho dù thái tử có thanh minh giải thích thế nào hoàng thượng cũng không tin đâu ".
Nói rồi nàng nhẹ nhàng đứng lên và dứt khoát trở về, lúc này Lục Vương Hy đang bị chìm đắm trong lời nói vừa rồi của nàng.
Thật ra sau vụ thảm án Kiều gia hắn đã cảm thấy vô cùng ân hận, không phải vì chút tình cảm cỏn con
kia mà là vì lợi ích như nàng vừa mới nói.
Lúc đó hắn đã bị phụ hoàng đem nhiều lời ngon ngọt ra dụ dỗ nói rằng chỉ cần diệt trừ Kiều gia thì ngôi vị Lục gia mới có thể duy trì lâu dài được.
Hóa ra lúc đó phụ hoàng đã dè chừng hắn, ông ta sợ rằng sau khi lấy nữ nhi của Kiều đại tướng quân thì thế lực của thái tử sẽ mạnh hơn đến lúc đấy ngôi hoàng đế của ông ta sẽ không vững chắc.
Hắn lủi thủi đứng lên phi ngựa nước đại trở về khu vực săn bắn, hắn thở dài vô cùng ảo não.
Bằng dfi một thời gian cuối cùng lễ khai trương Y quán và trà quán đã mở ra đúng ngày.
Nhưng chủ nhần của nó lại không tiện xuất hiện, toàn bộ đều ủy thác cho Hứa Cường là đội trưởng của đội ám vệ mà Vương gia bàn giao cho nàng.
Ngày hôm đấy diễn ra vô cùng thành công, vì là trà lâu mới lại nằm ở khu vực gần kinh thành, địa điểm quá đẹp, với lại bài trí vô cùng đẹp khiến aicungx tò mò đến coi.
Tuy nhiên chỉ có Y quán là hơi ít người mộ chút, ai
cũng lo lẳng chưa tin tưởng vào Y quán lắm cho nên ngày đầu tiên Thiên Ninh chưa phải lộ diện, tất cả đã có mọi người lo.
Bắt đầu từ ngày hôm sau Thiên Ninh bàn giao toàn bộ mọi việc cho Hứa Cường, từ khâu chọn người làm, chọn người đứng bếp.
Nhưng Hưa Cường lại rất am hiểu và tài giỏi cho nên chỉ mấy ngày Y đã tìm đầy đủ người làm từ khâu tiếp đón, khám bệnh và chữa bệnh.
"Thái tử gặp ta là có chuyện gì, ta không nghĩ giữa ta và thái tử có chuyện quan trọng mà cần gặp riêng để nói cả ".
Lục Vương Hy thầm quan sát nàng rồi hắn chợt nói :
"Ta và công chúa không thù không oán tại sao lúc ở bãi săn công chúa lại nói những lời nói khó khiến cho phụ hoàng nghi ngờ ta, dụng ý của công chúa là gì ".
Thiên Ninh vẻ mặt ngạc nhiên trả lời :
"Ta không hiểu ý của thái tử là thế nào, chuyện đó ta thấy sao thì nói vậy chứ làm gì có ý đồ gì khác, mà ta cũng không có lý do để làm chuyện ấy ".
Nàng mỉm cười rồi nói tiếp :
"Nếu quả thực hoàng thượng nghi ngờ thái tử thì thái tử phải xem lại bản thân hoàng thượng đã bao giờ tin tưởng thái tử hay chưa, nếu vì một lời nói bâng quơ của ta mà nghi ngờ thái tử thì thái tử hãy xem lại bản thân mình, xem lại độ tin tưởng mà hoàng thượng giành cho mình chứ không phảo là trách ta ".
Lời nàng nói vô cùng sâu xa khiến cho Lục Vương Hy cứng họng không nói được điều gì.
Hắn cũng biết phụ hoàng lúc nào cũng đa nghi không bao giờ tin tưởng hẳn, lúc nào cũng phòng bị mọi lúc mọi nơi.
Chỉ vì chuyện thích khách thôi mà hoàng thượng đã trở mặt nói hắn thế này thế nọ, lệnh cho hắn phải tìm được thích khách mới được trở về.
Khiến cho hắn có nhà mà không thể trở về, toàn bộ thích khách đã bị chết gần hết, số còn lại cho dù hắn và Thái Úy có hành hạ tra tấn thế nào vẫn quyết không khai.
Hôm nay đang truy tìm chứng cớ ở kinh thành thì vô tình gặp nàng, nhớ tới lời nói lúc đó nên mới ép hỏi nàng giữa đường như vây.
Kiểu Thiên Ninh thấy hắn trầm ngâm không nói gì, nàng lạnh lùng hỏi :
"Ta nghe mọi người nói thái tử từng có hồn ước với đích nữ phủ tướng quân nhưng tiếc là cả Kiều phủ đã bị thảm án nếu không e là Kiều Tướng quân sẽ là cánh tay đắc lực của thái tử đó ".
Lục Vương Hy nghe nàng nói như thế bỗng nhiên giật mình nhìn chằm chằm vào nàng như là muốn thăm dò điều gì đó.
Thiên Ninh thấy thế thì bâng quơ nói :
"Thái tử nhìn ta làm gì, chuyện này rất nhiều người biết chứ đâu phải chỉ một mình ta. Nhưng sự thật đúng là như vậy mà nếu Kiểu tướng quân không bị kẻ xấu hãm hại thì thái tử đã có một người chống lưng quá tốt rồi ".
Lục Vương Hy lạnh lùng nói :
"Công chúa để ý lời nói, chuyện Kiều gia thông đồng với địch đã được hoàng thượng ban bố ra bên ngoài nếu nghe được những lời nói đó công chúa sẽ gặp họa đó
Kiều Thiên Ninh hững hờ nói :
"Nhưng mà lời ta nói là của rất nhiều người muốnnois đó chứ, còn chuyện thông đồng hay không chỉ có hoàng đế và thái tử biết thôi chứ, nghe nói toàn bộ bằng chứng đã bị đốt thành tro bụi rồi ".
Thiên Ninh thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ reo rắc hiểm khích lên thái tử rồi nàng mới từ từ đứng dậy khẽ nói :
"Ta ra ngoài cũng đã lâu rồi cần phải trở về, xin cáo từ trước, thái tử cũng nên quay trở lại khu săn bắn điều tra đi thôi chứ không hoàng thượng mà biết thái tử quay về kinh thành lại càng nghi ngờ thái tử thêm. Đến lúc đó cho dù thái tử có thanh minh giải thích thế nào hoàng thượng cũng không tin đâu ".
Nói rồi nàng nhẹ nhàng đứng lên và dứt khoát trở về, lúc này Lục Vương Hy đang bị chìm đắm trong lời nói vừa rồi của nàng.
Thật ra sau vụ thảm án Kiều gia hắn đã cảm thấy vô cùng ân hận, không phải vì chút tình cảm cỏn con
kia mà là vì lợi ích như nàng vừa mới nói.
Lúc đó hắn đã bị phụ hoàng đem nhiều lời ngon ngọt ra dụ dỗ nói rằng chỉ cần diệt trừ Kiều gia thì ngôi vị Lục gia mới có thể duy trì lâu dài được.
Hóa ra lúc đó phụ hoàng đã dè chừng hắn, ông ta sợ rằng sau khi lấy nữ nhi của Kiều đại tướng quân thì thế lực của thái tử sẽ mạnh hơn đến lúc đấy ngôi hoàng đế của ông ta sẽ không vững chắc.
Hắn lủi thủi đứng lên phi ngựa nước đại trở về khu vực săn bắn, hắn thở dài vô cùng ảo não.
Bằng dfi một thời gian cuối cùng lễ khai trương Y quán và trà quán đã mở ra đúng ngày.
Nhưng chủ nhần của nó lại không tiện xuất hiện, toàn bộ đều ủy thác cho Hứa Cường là đội trưởng của đội ám vệ mà Vương gia bàn giao cho nàng.
Ngày hôm đấy diễn ra vô cùng thành công, vì là trà lâu mới lại nằm ở khu vực gần kinh thành, địa điểm quá đẹp, với lại bài trí vô cùng đẹp khiến aicungx tò mò đến coi.
Tuy nhiên chỉ có Y quán là hơi ít người mộ chút, ai
cũng lo lẳng chưa tin tưởng vào Y quán lắm cho nên ngày đầu tiên Thiên Ninh chưa phải lộ diện, tất cả đã có mọi người lo.
Bắt đầu từ ngày hôm sau Thiên Ninh bàn giao toàn bộ mọi việc cho Hứa Cường, từ khâu chọn người làm, chọn người đứng bếp.
Nhưng Hưa Cường lại rất am hiểu và tài giỏi cho nên chỉ mấy ngày Y đã tìm đầy đủ người làm từ khâu tiếp đón, khám bệnh và chữa bệnh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương