Vương Tôn Chiến Thần

Chương 460: Hoàn thành tầng thứ năm thí luyện



Ánh trăng máu trước sự tàn phá cuồng bạo, lập tức đùng đùng liền bạo vỡ, bầu trời âm u theo đó tựa như tận thế một dạng, vô số thiên thạch màu nâu không hiểu trôi nổi khắp thiên khung kết thành từng viên to lớn trăm trượng, bên trong đó sấm sét vang trời, lôi điện lập lòe, một thể giới tựa như bị vô số bọt bong bóng nở rộ, từ trên cao giãn nở vô số thiên thạch xoay tròn rồi cuộn trào, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn, vô cùng vô tận thiên thạch trên bầu trời muốn đồ xuống che phủ tất cả vào trong

Cái này hình ảnh tận thể, Kim Hoa chỉ biết khóc thét cưỡi lấy Hoa Phượng Hoàng bỏ chạy thục mạng

Hồng Hoa, Mộc Hoa ôm lấy nhau mà kêu gào: "Xong rồi, cứu, cứu..."

"Nha nha.." Tiểu Thiết hoảng sợ nhe răng chạy một vòng rồi vô số vòng mà thét lên trong sự sợ hãi

"Hùm!" Tử Hoàng xì mũi một cái liền không quan tâm

Trong lúc này tại trời cao Lăng Thần và Vương Tôn công kích vẫn không dừng lại, mặc cho bị vùi lấp vào bên trong hỗn độn thiên thạch đáng sợ kia

Bên dưới Hồ Mộng Tình mỉm cười liền ngồi xuống liền bài ra Tinh Hoa Thần Cầm, khẽ vẫy tay một cái, âm sắc du dương, hoa diễm khí tức lan tỏa, hai cái vẫy tay sóng biển lăn tăn, hỏa diễm lan tràn, vẫy cái thứ ba sóng biển dạt dào, hoa diễm như sóng vỗ hướng thiên khung, vẫy tay bốn cái bão nổi lên, hoa diễm bùng nổ, vẫy tay năm cái sống thần nỗi lên, hỏa diễm ngàn vạn cơn cuốn lên thiên khung, âm sắc du dương theo đó không ngừng vang lên, cơn sống thần hỏa diễm càng lúc càng mạnh bạo, lập tức va chạm bầu trời vô tận thiên thạch, huyến cảnh kinh hoàng kia ẩm ẩm bạo nổ, chấn bạo thiên địa, đánh nát tất cả trở về hắc dạ trời đêm, hướng đến trăng máu đánh cho bạo vỡ thành pháo hoa, đánh cho thiên khung mở ra, đánh cho thiên địa sụp đổ, đánh cho màn trời trở thành bột mịn phủ xuống vô tận tinh hoa hoa diễm

Tinh... một âm thanh diệu nhẹ vang lên mãi mãi không tiêu dứt, lúc này Hồ Mộng Tình cũng theo đó dừng lại tấu

Thoáng chốc tất cả đã trở về trắng xoa, bình nguyên xanh thằm lại dần hiện ra như thuở ban đầu

"Meo ô..." lúc này một tiếng mèo kêu vang lên, tiếng lục lạc vang vang theo gió

Toàn bộ người nhìn đến liền liền phát hiện bản thân hoàn toàn chưa từng di chuyển, cái vừa rồi chiến đấu điều là bị kéo vào tinh thần ảo mộng, tuy nhiên thực lực phô bày ra điều là thực thực mười phần, bởi lẽ nơi đây người điều dùng bản thân chi đạo một đường đánh ra, chứ nào phải nhục thể một đường phá ải

Tam Hoa Đạo Tặc rùng mình nhìn mèo trắng bên dưới: "Mèo này tuy rằng trắng, nhưng quá đáng sợ, ta mới không bắt về nuôi!"



Xong ở đây Lăng Thần cũng có chút ghê tởm, Mộc Uyển Thanh thì có phần e sợ

Vương Tôn lúc này mỉm cười liền hướng đến bên dưới thảo nguyên khoát tay, nhẹ nhàng cách không tóm lấy mèo con vào tay, sau đó chậm rãi trao cho Hồ Mộng Tình

Hồ Mộng Tình nhìn đáng yêu mèo con liền đưa tay ngọc qua xoa xoa nó đầu tuyết trắng lồng mao, theo đó mèo con một trận thư sướng híp mắt meo meo kêu khẽ

Hồ Mộng Tình theo đó bế vào lòng liền âu yếm nói: "Nếu quá khứ Huyết Miêu Linh đã bị đánh bại, vậy thì hãy gọi ngươi là Bạch Miêu Linh đi!"

"Meo meo..." mèo con có linh tính, nghe vậy liền tựa đầu vào ngực Hồ Mộng Tình cọ cọ tìm điểm tựa liền híp mắt mà ngủ lấy

Theo đó trước mặt đám người liền hiện ra từng món quà vượt ải ban tặng, đó chính là mỗi người một thất thải bảo bình

Tiểu Mộc đôi mắt sáng lên, bước đến bắt lấy hai cái liền đ vào miệng uống tất cả: "Khà, Thất Thải Linh Tuyền, ực!"

Tiểu Thiết có chút sáng mắt, tháo nút bình cái bốc, nhìn vào trong thất thải linh tuyển tại phát sáng thì không khỏi uống từng ngụm một, càng uống đôi mắt nó càng trở nên mê ly

Tam Hoa Đạo Tặc khẽ cất lấy phần mình: "Cái này đem đấu giá phải biết rất nhiều linh thạch!"

Lăng Thần bên cạnh hừ lạnh: "Các ngươi đám người ngu xuẩn, nếu không uống thì không có mệnh mà cầm linh thạch đâu, phía sau cửa ải sợ là không đơn giản như vừa rồi ngàn vạn Huyết Miêu Nhân!"

Nói, Lăng Thần liền uống cạn Thất Thải Linh Tuyền



Tam Hoa Đạo Tặc theo đó cũng bị lời nói Lăng Thần doạ sợ, từng cái liều mạng lấy ra Thất Thải Linh Tuyền mà uống, liếm đến từng giọt cuối cùng

Rất nhanh mỗi người điều uống lấy, toàn thân thất thải tinh quang chiếu sáng

Nhưng chỉ có Cửu Diễm Giao Long là không có bình nào, đang im lặng cũng nhe răng gầm gừ: "Phần của ta, vừa rồi chẳng phải có ta một phần, hiện tại vì sao không có?"

"Hả, đúng a!" đám người mờ mịt nhìn xung quanh

Tiểu Mộc lúc này xấu hổ đưa ra hai bình trống rồng cho Cửu Diễm Giao Long: "Người anh em, nước ta uống rồi, còn bình cho ngươi!"

Cửu Diễm Giao Long thoáng sững sờ, sau đó liền lao tới cắn Tiểu Mộc tới tấp: "Tuế Nguyệt Mộc Nhân, ta muốn ăn ngươi, ta liều mạng với ngươi.... grao"

"Cứu a!" Tiểu Mộc kinh sợ ôm mông mà chạy tán loạn xuống bình nguyên, theo đó một đường thất thải tinh quang liền kéo dài khiến cho khung cảnh không khỏi có phần mạc danh kỳ diệu, kỳ diệu đến yên bình

"Đùng đùng..." lúc này trung tâm bí cảnh thoáng rung động, bầu trời loé lên một vòng to lớn ánh sáng lam sắc với bán kính hàng trăm trượng, một cái truyền tống trận bên dưới chính là đang được rung động mở ra

"Là thông đạo hướng đến tầng thứ 6 thí luyện, mọi người mau mau đi thôi, ha ha..." Tiểu Mộc hưng phấn đuổi tới trung tâm nơi truyền tống mà lao vào trong, thuận lợi thoát khỏi Cửu Diễm Giao Long truy đuổi

"Đi!" đám người theo đó liền mỉm cười hướng đến truyền tổng trận bước vào

Tiểu Đỉnh một tay tóm lấy đang muốn bỏ trốn Cửu Diễm Giao Long theo đó mà kéo vào cùng một chỗ

Đoàn người theo đó liền bị truyền tống trận hút vào trong mà biến mất, sau đó truyền tống trận cũng ảm đạm rồi tan biến
Chương trước Chương tiếp