Vương Tôn Chiến Thần

Chương 461: U Tử



Vượt tầng thứ năm bí cảnh tựa như lật sang trang mới, trong truyền tống trận thoáng tất cả tầm mắt mọi người điều rơi vào ánh sáng trắng, đây là hiện tượng bạch sắc di quang do tốc độ mắt không bắt kịp tốc độ thời không ánh sáng

Khi xuất hiện cả đoàn người bắt đầu cảm thấy chao đảo, bởi họ chính là xuất hiện trên một con thuyền chiến bị bỏ hoang bên trong đại dương tối tăm

Một làn sương biển quét qua toàn thân thấm ướt, mùi hương biển là sự tự do vô bờ cảm giác, chỉ muốn nhắm mắt tận hưởng, chỉ là nơi đây thật sự không thích hợp tận hưởng, khi mà con chiến thuyền này nằm lấy vài bộ xương người, theo cơn sóng vỗ, thuyền nghiên làm vài cái đầu lâu trắng xóa lắc qua lắc lại, theo đó là nát vụn vũ khí vung vẫy khắp nơi

Và đổi gốc độ từ không trung nhìn xuống, nơi đây tối tăm không có mặt trời, sóng biển từng cơn mãnh mẽ đánh chiến thuyền hoang lắc lư khiến cho xương thuyền kết cấu bên trên từng cái xiêu vẹo kêu vang "két két" âm thanh, lại nói con thuyền này rách nát vô cùng, nơi thành thuyền bên trái chặn nước điều vỡ ra một mãng lớn, đầu thuyền thì nứt ra như muốn chia hai mạn thuyền, cột bờm thì đã gãy làm đôi, cửa sồ trong khoan thuyền điều vỡ tan tành, gió có thể lùa từ bên này sang bên kia mà không một chút trở ngại

Sinh vật không thấy, chỉ thấy con thuyền lướt băng băng trên mặt biển với tốc độ không đổi, tựa như một con cá vô tri bơi đi một cách mù quáng, cái này là như thế nào kinh hoàng hiện tượng

"Đây... nơi đây thật đáng sợ a!" Tam Hoa Đạo Tặc run rẫy từng bước lui về sau

Trước sự khinh hoàng, mơ màn đoàn người bị sau lưng một tiếng nói làm kinh sợ, đó là giọng nói của một đứa bé gái năm tuổi hài nhi: "Xin chào các vị!"

"A... ha hu hu... quỷ a..." Tam Hoa Đạo Tặc đang lui lại lúc này không khỏi khiếp hồn khiếp vía la lên, lập tức hai tay ôm người, cả người run rấy mà nhắm mắt lại

Vương Tôn, Hồ Mộng Tình, Mộc Uyển Thanh, Lăng Thần, Tiểu Đỉnh, Tiểu Mộc, Tiểu Thiết, Tử Hoàng, Cửu Diễm Giao Long, đoàn người bắt đầu đồng loạt quay lại nhìn

Đứng đó là một bé gái khoảng chừng bảy tuổi với mái tóc dài ngang eo được cột lững hai bên vai tạo sự nhẹ nhàng và bồng bềnh, đôi mắt thì tà dị toa ra âm u hóa khí, khuôn mặt tái xanh, người khoát lấy một chiếc váy màu trắng với vây lụa đỏ kết nên vô cùng nữ tính và công chúa, khẽ nhìn xuống trên tay bé gái là cầm lấy một con dao mục nát đang rỉ máu, lại nhìn xuống thì phát hiện hai chân bé gái không chạm đất, lơ lững du dương chậm rãi bay về phía trước một cách lạ thường

Lúc này Tam Hoa Đạo Tặc khẽ nhìn ra phía sau, thấy cái này cảnh tượng liền lạnh cả sống lưng

Đột nhiên bé gái nghi hoặc nhìn Tam Hoa Đạo Tặc, sau đó nó nở nụ cười tà dị với hai răng nanh nhìn bọn họ

"Mẹ ơi..." Tam Hoa Đạo Tặc lập tức lăn ra bất tỉnh

"Cái này đứa trẻ..." Mộc Uyển Thanh có chút đồ mồ hôi lạnh, miệng khô khan nói



Vương Tôn bình thản, Lăng Thần một bộ chết không sờn, đám trẻ và đám thú thì một dạng không tim không phổi, chỉ có Tiểu Thiết liều mạng ôm chặt trên lưng Tử Hoàng, cả người run rẫy điều muốn tạo ra sóng âm

"Meooo ô!" Bạch Linh Miêu lúc này thức dậy nhìn bé gái rồi kêu một tiếng, xong liền nhắm mắt ngủ đi

"Bé mèo thật dễ thương, tỷ tỷ có thể cho ta mượn một chút hay không!" bé gái du lượn hướng đến chỗ Hồ Mộng Tình rồi châm rãi hỏi

Hồ Mộng Tình thấy vậy liền khẽ ngồi xuống vuốt mặt đứa bé, một cảm giác lạnh lẽo trực tiếp truyền thẳng vào não hãi, khiến nàng không khỏi run lên một cái, toàn thân theo đó tử khí bao trùm, xong nàng lại không quan tâm mà là đưa tay ra hỏi: "Cho tỷ con dao, tỷ cho muội mượn bé mèo có được không?"

"Vâng ạ!" bé gái nghe vậy liền lạnh nhạt đưa qua con dao rỉ máu cho Hồ Mộng Tình, nhưng bàn tay nó đưa lên có vẻ thô ráp, từng chuyển động cứ lắc lắc, thật lâu mới có thể nâng lên cánh tay

Hồ Mộng Tình đưa tay khẽ tiếp lấy liền thu hồi vào nhẫn trữ vật, sau đó liền đưa mèo trắng vào lồng bé gái: "Đây là Bạch Linh Miêu, còn tỷ là Hồ Mộng Tình, muội muội, ngươi có tên sao?"

Bé gái hai tay thô ráp, động tác như máy móc một dạng, chậm rãi tiếp nhận Bạch Linh Miêu rồi nhìn lên Hồ Mộng Tình, lạnh nhạt nở nụ cười: "Muội tên, U Tử!"

U Tử nói rồi liền mỉm cười lạnh nhạt vuốt ve Bạch Linh Miêu, đương nhiên Bạch Linh Miêu một chút phản kháng cũng không có, bộ dạng thư sướng như vậy mặc U Tử vuốt ve

Hồ Mộng Tình lại hỏi: "U Tử, muội tại sao ở đây một mình, còn có, muội là thể nào xuất hiện trên con thuyền này?"

U Tử không ngầng đầu, nhưng vẫn trả lời: "Phụ mẫu muội nói ngoài đại dương này rất vui, họ cho thuyền lớn đưa muội ra khơi, nói khi nào muội chơi chán, họ sẽ đến đón muội trở về, nhưng muội ở đây chơi chán rồi, họ vẫn chưa đến đón muội trở về!"

Hồ Mộng Tình lại nhìn xác chết xung quanh mà dò hỏi: "Vậy còn những thi thể này là như thế nào đây?"

U Tử lúc này nhìn đến mà nở nụ cười lạnh nhạt: "Là họ đến muốn cướp thuyền của muội, tất cả điều chết hết rồi"

"Ực!" Tam Hoa Đạo Tặc lúc này vừa hé ra đôi mắt, nghe xong lời này liền tiếp tục lăn ra giả chết
Chương trước Chương tiếp