Yêu Em Điên Cuồng
Chương 110: Thoát khỏi nguy hiếm
Về phía của Lâm Trình và A Ninh lúc này. Sau khi cả hai băng qua hàng thông sau vườn cuối cùng cũng tới bức tường ngăn cách. Bức tường này cũng không quá cao vì vậy Lâm Trình đã trèo lên trước rồi kéo A Ninh lên sau.
Sau khi A Ninh trèo lên bờ tường lúc này phía không xa vang lên giọng nói của ai đó:
- Mấy người làm gì vậy.
Tiếp sau đó kẻ kia bắt đầu hét lên có kẻ đột nhập. Chuông cảnh báo bắt đầu vang lên. Những kẻ đang canh gác trong biệt thự nghe thấy tín hiệu vội chạy đến.
Lâm Trình biết tình hình không ổn liền ôm lấy A Ninh rồi nhảy xuống bờ tường. Những tiếng súng vang lên những kẻ kia bắt đầu lấy xe đuổi theo bọn họ.
Triệu Y Vân ngồi trong phòng nghe thấy tiếng sũng cũng giật bắn mình. Cô vội chạy ra phía ban công để xem xét tình hình, lúc này cánh cửa phòng cô một lần nữa mở ra. Hắc Phong Hiên bước đến chỗ cô căn dặn:
- Có kẻ đột nhập em hãy ở im trong phòng không được bước ra ngoài.
Triệu Y Vân cũng chỉ biết gật gật đầu. Hắc Phong Hiên dặn dò xong cũng chạy nhanh ra ngoài. Nhưng hắn ta không đuổi theo kẻ đột nhập mà lại chạy đến thư phòng. Rồi đến kệ sáng ấn khóa mở cửa căn hầm bước nhanh xuống dưới.
Nhìn thấy căn phòng dưới tầng hầm trống trơn, A Ninh đã biến mất. Hắn không khỏi tức giận mà đấm vào tường miệng chửi thể.
- Mẹ kiếp.
Hắn bước đến sợi dây xích khẽ cúi người xuống cầm lên một cái kẹp tóc bị bẻ thành một đường. Lông mày hắn khẽ nhíu lại, miệng thầm nói:
- Mong không phải là do em làm.
Lâm Trình và A Ninh sau khi nhảy khỏi bờ tường ra phía ngoài. Lúc này hai người cố gắng hết sức chạy về phía xe cách đó không xa. Đám người kia lúc này cũng đang đuổi theo phía sau bọn họ.
Thân thể A Ninh yếu ớt gắng sức chạy, nhưng vì ở trong căn hầm quá lâu lại không vẫn động thường xuyên vậy nên mới chỉ chạy được một đoạn đã nhã sõng xoài xuống nền đường mà thở mệt mỏi.
Lâm Trình nhìn thấy vậy vội quay ngược trở lại đỡ A Ninh dậy rồi cõng trên vai bắt đầu chạy. Đám người phía sau bắt đầu dùng xe đuổi theo hai người.
Cả hai lúc này cũng đã chạy tới chiếc xe đang đậu. Lâm Trình nhanh chóng mở cửa xe ghế sau đặt A Ninh ngồi vào trong rồi bản thân nhanh chóng lên ghế lại khởi động xe đạp ga lao về phía trước.
Nhìn vào gương chiếu hậu phía sau bọn chúng vẫn không bỏ cuộc. Trên con đường ngoại ô lúc này một cuộc truy đuổi đang diễn ra. Bọn người phía sau bắt đầu dùng súng nhắm vào xe hai người.
Viên đạn xuyên qua lớp kính phía sau xe khiến A Ninh giật mình sợ hãi hét lên một tiếng.
- Mau năm xuống.
Nghe lời Lâm Trình, cô ta run sợ mà nằm xuống xe. Lâm Trinh lái xe đánh võng để tránh những viên đạn phía sau.
Nếu cứ tình hình như vậy thì sẽ không ổn, cần phải nghĩ cách cắt đuôi chúng.
Đôi mắt cậu ta nhìn về phía trước, không xa là một khúc cua. Lúc này trong đầu cậu ta nảy ra một ý tưởng bắt đầu cho xe chạy chậm lại. Nhìn thấy tốc độ xe ngày càng giảm, A Ninh khẽ nhíu mày khó hiểu nói:
- Anh làm gì vậy, tại sao lại đi chậm lại chứ. Nếu cứ đi với tốc độ như vậy thì chắc chắn đám người kia sẽ đuổi kịp chúng ta mất.
Lâm Trình lúc này cũng lười giải thích với cô ta. Cậu ta chỉ lạnh lùng nói:
- Tôi tự có cách, cô không cần lo.
Nói xong cậu ta nhìn lên gương chiếu hậu, phía sau xe của đám người kia khi thấy tốc độ xe của hai người đã giảm. Bọn chúng không nghi ngờ gì mà tăng tốc nhanh hơn để đuổi theo.
Lâm Trinh khẽ nhếch miệng cười, ánh mắt cậu ta nhìn về phía trước miệng thần nói:
- Đến lúc rồi.
Dứt câu cậu ta liền nhấn phanh vọt lên phía trước, đôi mắt kiên định nhìn vào khúc cua phía trước. A Ninh cũng nhìn thấy khúc cua thì không khỏi giật thót mình.
Đám người phía sau lúc này cũng nhìn thấy khúc cua, bọn chúng hoảng hốt vội phanh gấp xe lại. Tiếng phanh khít cũng với bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra một đường thẳng đen xì kéo dài đến gần khúc cua mới dừng lại.
Lâm Trình đánh tay lại vòng qua khúc cua một đoạn nhìn về phía sau không thấy đám người kia đuổi theo nữa mới dần chạy chậm lại. A Ninh trải qua cơn nguy hiểm lúc này trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Cô ta nhớ ra điều gì đó nhìn Lâm Trình thắc mắc nói:
- Tại sao anh lại vào được căn hầm đó vậy.
Lâm Trình tập trung lái xe phía trước nghe thấy cô ta hỏi thì cũng nói:
- Tôi chỉ vô tình phát hiện ra khi đột nhập vào đó thôi. Khi tôi trèo lên tầng hai đi dọc theo hành lang mở từng phòng một để tìm cô một lần nữa. Vì trước đó tôi đã cho người lẻn vào tìm cô nhưng không thấy.
Khi tôi đang dò la mọi chỗ thì nghe thấy tiếng bước chân đang đi lên lầu. Lúc đó tôi đã tìm một góc để trốn. Kẻ đang bước lên lầu là Hắc Phong Hiên. Tôi quan sát thấy hắn đang tiến một căn phòng. Khi hắn định tra chìa khóá để khoa lại tôi đã nảy sinh nghi ngờ căn phòng đó.
Sau khi A Ninh trèo lên bờ tường lúc này phía không xa vang lên giọng nói của ai đó:
- Mấy người làm gì vậy.
Tiếp sau đó kẻ kia bắt đầu hét lên có kẻ đột nhập. Chuông cảnh báo bắt đầu vang lên. Những kẻ đang canh gác trong biệt thự nghe thấy tín hiệu vội chạy đến.
Lâm Trình biết tình hình không ổn liền ôm lấy A Ninh rồi nhảy xuống bờ tường. Những tiếng súng vang lên những kẻ kia bắt đầu lấy xe đuổi theo bọn họ.
Triệu Y Vân ngồi trong phòng nghe thấy tiếng sũng cũng giật bắn mình. Cô vội chạy ra phía ban công để xem xét tình hình, lúc này cánh cửa phòng cô một lần nữa mở ra. Hắc Phong Hiên bước đến chỗ cô căn dặn:
- Có kẻ đột nhập em hãy ở im trong phòng không được bước ra ngoài.
Triệu Y Vân cũng chỉ biết gật gật đầu. Hắc Phong Hiên dặn dò xong cũng chạy nhanh ra ngoài. Nhưng hắn ta không đuổi theo kẻ đột nhập mà lại chạy đến thư phòng. Rồi đến kệ sáng ấn khóa mở cửa căn hầm bước nhanh xuống dưới.
Nhìn thấy căn phòng dưới tầng hầm trống trơn, A Ninh đã biến mất. Hắn không khỏi tức giận mà đấm vào tường miệng chửi thể.
- Mẹ kiếp.
Hắn bước đến sợi dây xích khẽ cúi người xuống cầm lên một cái kẹp tóc bị bẻ thành một đường. Lông mày hắn khẽ nhíu lại, miệng thầm nói:
- Mong không phải là do em làm.
Lâm Trình và A Ninh sau khi nhảy khỏi bờ tường ra phía ngoài. Lúc này hai người cố gắng hết sức chạy về phía xe cách đó không xa. Đám người kia lúc này cũng đang đuổi theo phía sau bọn họ.
Thân thể A Ninh yếu ớt gắng sức chạy, nhưng vì ở trong căn hầm quá lâu lại không vẫn động thường xuyên vậy nên mới chỉ chạy được một đoạn đã nhã sõng xoài xuống nền đường mà thở mệt mỏi.
Lâm Trình nhìn thấy vậy vội quay ngược trở lại đỡ A Ninh dậy rồi cõng trên vai bắt đầu chạy. Đám người phía sau bắt đầu dùng xe đuổi theo hai người.
Cả hai lúc này cũng đã chạy tới chiếc xe đang đậu. Lâm Trình nhanh chóng mở cửa xe ghế sau đặt A Ninh ngồi vào trong rồi bản thân nhanh chóng lên ghế lại khởi động xe đạp ga lao về phía trước.
Nhìn vào gương chiếu hậu phía sau bọn chúng vẫn không bỏ cuộc. Trên con đường ngoại ô lúc này một cuộc truy đuổi đang diễn ra. Bọn người phía sau bắt đầu dùng súng nhắm vào xe hai người.
Viên đạn xuyên qua lớp kính phía sau xe khiến A Ninh giật mình sợ hãi hét lên một tiếng.
- Mau năm xuống.
Nghe lời Lâm Trình, cô ta run sợ mà nằm xuống xe. Lâm Trinh lái xe đánh võng để tránh những viên đạn phía sau.
Nếu cứ tình hình như vậy thì sẽ không ổn, cần phải nghĩ cách cắt đuôi chúng.
Đôi mắt cậu ta nhìn về phía trước, không xa là một khúc cua. Lúc này trong đầu cậu ta nảy ra một ý tưởng bắt đầu cho xe chạy chậm lại. Nhìn thấy tốc độ xe ngày càng giảm, A Ninh khẽ nhíu mày khó hiểu nói:
- Anh làm gì vậy, tại sao lại đi chậm lại chứ. Nếu cứ đi với tốc độ như vậy thì chắc chắn đám người kia sẽ đuổi kịp chúng ta mất.
Lâm Trình lúc này cũng lười giải thích với cô ta. Cậu ta chỉ lạnh lùng nói:
- Tôi tự có cách, cô không cần lo.
Nói xong cậu ta nhìn lên gương chiếu hậu, phía sau xe của đám người kia khi thấy tốc độ xe của hai người đã giảm. Bọn chúng không nghi ngờ gì mà tăng tốc nhanh hơn để đuổi theo.
Lâm Trinh khẽ nhếch miệng cười, ánh mắt cậu ta nhìn về phía trước miệng thần nói:
- Đến lúc rồi.
Dứt câu cậu ta liền nhấn phanh vọt lên phía trước, đôi mắt kiên định nhìn vào khúc cua phía trước. A Ninh cũng nhìn thấy khúc cua thì không khỏi giật thót mình.
Đám người phía sau lúc này cũng nhìn thấy khúc cua, bọn chúng hoảng hốt vội phanh gấp xe lại. Tiếng phanh khít cũng với bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra một đường thẳng đen xì kéo dài đến gần khúc cua mới dừng lại.
Lâm Trình đánh tay lại vòng qua khúc cua một đoạn nhìn về phía sau không thấy đám người kia đuổi theo nữa mới dần chạy chậm lại. A Ninh trải qua cơn nguy hiểm lúc này trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Cô ta nhớ ra điều gì đó nhìn Lâm Trình thắc mắc nói:
- Tại sao anh lại vào được căn hầm đó vậy.
Lâm Trình tập trung lái xe phía trước nghe thấy cô ta hỏi thì cũng nói:
- Tôi chỉ vô tình phát hiện ra khi đột nhập vào đó thôi. Khi tôi trèo lên tầng hai đi dọc theo hành lang mở từng phòng một để tìm cô một lần nữa. Vì trước đó tôi đã cho người lẻn vào tìm cô nhưng không thấy.
Khi tôi đang dò la mọi chỗ thì nghe thấy tiếng bước chân đang đi lên lầu. Lúc đó tôi đã tìm một góc để trốn. Kẻ đang bước lên lầu là Hắc Phong Hiên. Tôi quan sát thấy hắn đang tiến một căn phòng. Khi hắn định tra chìa khóá để khoa lại tôi đã nảy sinh nghi ngờ căn phòng đó.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương